Chương 2

Tôn Tam Nương quả thực như ta tưởng tượng, thân hình vạm vỡ, cánh tay còn to hơn cả chân của ta.

“Nào, viết một bức thư, rồi ta sẽ chặt ngón tay ngươi gửi về cho phụ thân ngươi, bảo lão nhanh chóng giao tiền chuộc. Nếu không, lần sau gửi về sẽ là đầu ngươi. Gương mặt xinh đẹp này, mà để lìa đầu thì tiếc biết bao.” – Tôn Tam Nương vừa nói vừa vỗ vào má ta.

Chao ôi, tay nàng thật thô, vỗ một cái mà má ta đau rát.

Từ nhỏ ta đã sợ đau, mắt bỗng đỏ hoe, giọng ta nghẹn ngào: “Phí lang đâu rồi? Sao chàng không đến gặp ta?”

Tôn Tam Nương ngưng tay, ngạc nhiên nhìn ta: “Sao ngươi biết đại ca họ Phí?”

Theo ta biết, trong những sơn trại thế này, bọn thổ phỉ đều dùng tên giả, ngay cả nội bộ cũng hiếm người biết tên thật, chứ đừng nói chi đến người ngoài. Nhưng ta may mắn có được một tỷ muội hiểu biết sâu rộng.

Nàng từng bảo ta rằng trên núi này có một sơn trại tên là Quỳnh Vân trại, trại chủ là Phí Lăng. Bọn cường hào nổi lên khắp nơi, lại thêm sự tranh giành trong triều đình và ngoại bang nhòm ngó, triều đình chẳng còn đủ sức mà kiểm soát bọn thổ phỉ. Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Phí Lăng đặt sào huyệt ngay gần kinh thành, chứng tỏ hắn là người không tầm thường.

Tỷ muội ta còn thần bí kể rằng: “Phí Lăng không phải người thường, tương lai sẽ có ngày làm nên chuyện lớn…”

Nàng còn lấy Phí Lăng làm mẫu để vẽ những bức cung đồ. Chỉ tiếc rằng nàng chưa từng thấy mặt hắn, nên những bức họa đều mờ mịt, hoặc là chỉ vẽ bóng lưng.

Giờ gặp được Phí Lăng, ta chỉ có thể nói rằng hắn còn xuất chúng hơn cả tưởng tượng.

Khi ta đang mơ màng nhớ lại, Tôn Tam Nương nhìn ta với vẻ dò xét, đợi câu trả lời. Ta đỏ mặt, nắm lấy tay áo, nhỏ nhẹ nói: “Lang quân nói cho ta biết. Chàng còn…”

“Còn gì nữa?” – Tôn Tam Nương sốt sắng hỏi.

“Chàng còn hôn ta, và hứa sẽ chịu trách nhiệm với ta.” – Ta bẽn lẽn che mặt.

Tách!

Tôn Tam Nương đập mạnh tay xuống bàn.

“Ta đời này ghét nhất là hạng nam nhân lăng nhăng!” – Nàng tức giận nói rồi lập tức lao ra ngoài.

Ta thở phào nhẹ nhõm, sờ vào ngón tay còn nguyên vẹn của mình. Thật may, tạm thời giữ được ngón tay này.

6

Từ đó về sau, mỗi khi gặp người trong trại, ta luôn có đôi ba câu chuyện kể. Kể đi kể lại, cuối cùng lại quay về việc Phí Lăng làm sao đã cưỡng hôn ta, làm sao đã có những hành động không đúng đắn với ta.

Bọn tiểu thổ phỉ nghe vậy thì có vẻ rất thích thú. Ta cố nhớ lại những tình tiết trong cuốn thoại bản mà khuê mật đã đưa cho, rồi kể lại một cách sống động: “Phí lang một tay giữ chặt ta vào góc tường, bá đạo mà hôn lên môi ta. Hôn đến mức khiến ta gần như không thở nổi, mới chịu buông ra. Sau đó, chàng ghé vào tai ta thì thầm gọi: ‘Tiểu Kiều Kiều…’”

Đột nhiên, một giọng nói cất lên: “Tiểu Kiều Kiều, rồi sao nữa?”

7

Ta ngẩng đầu lên.

Chết chắc rồi.

Là Phí Lăng!

Bịa chuyện mà lại bị chính chủ bắt quả tang!

Ta xấu hổ đến mức chân tay co quắp, không dám nhìn hắn. Ánh mắt u tối của Phí Lăng đang chiếu thẳng vào ta: “Tiểu Kiều Kiều, kể tiếp đi nào.”

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Hiện giờ, đám thổ phỉ đều đang dõi theo, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì sẽ lan khắp sơn trại rất nhanh.

Ta có thể tồn tại ở nơi này là nhờ sự che chở của Tôn Tam Nương. Nếu nàng biết ta và Phí Lăng không có chút Điểu hệ gì, chắc chắn nàng sẽ không bảo vệ ta nữa. Thậm chí, nàng có thể giận ta vì đã lừa dối, rồi dùng một búa đập ta thành đống bùn nhão.

Nghĩ đến đó, ta không khỏi rùng mình. Tuyệt đối không thể để sự thật bị phơi bày.

Nhìn người nam nhân trước mặt, ánh mắt hắn đầy lạnh lùng sâu thẳm. Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ. Ta liền nhào tới, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Phí Lăng.

“Phí lang, thiếp nhớ chàng đến phát điên. Sao chàng lại gọi ta là Tiểu Kiều Kiều trước mặt bao nhiêu người thế này? Thật ngượng quá đi.”

Nói xong, ta vùi mặt vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của hắn.

Có lẽ vì quá bất ngờ, Phí Lăng đứng đờ ra, không kịp phản ứng.

“Ôi chao~ Tiểu Kiều Kiều!” Đám thổ phỉ lập tức nhao nhao lên, tranh nhau cười đùa.

“Các ngươi câm miệng lại, đừng có phá đám đại ca của các ngươi!” Tôn Tam Nương nghiêm giọng mắng.

Chỉ trong chốc lát, đám thổ phỉ tan biến như đàn chim bị xua đi, để lại không gian vắng lặng chỉ còn ta và Phí Lăng.

Ta nhanh chóng buông Phí Lăng ra, lén liếc nhìn sắc mặt hắn. Mặt hắn đen như mực, mạch m.á.u trên trán nổi lên, trông thật đáng sợ.

8

“Rốt cuộc nàng muốn gì?” Một hồi lâu, Phí Lăng mới mở miệng.

“Ta thấy Phí lang tuấn tú phi phàm, trong lòng ngưỡng mộ, mong được theo hầu hạ Phí lang.” Ta ngọt ngào trả lời.

Mạch m.á.u trên trán Phí Lăng lại càng căng lên.

Published On: 27/09/2024